Thứ Hai, 8 tháng 8, 2011

VĨ ĐẠI - TĂNG TỐC THẦN KỲ !


 
Trong một chuyến du lịch nước ngoài . Trong một buổi tối mát trời , tôi lửng thững xuống căng tin khách sạn uống nước ,  Tình cờ tôi nghe lỏm được câu chuyện của 2 người khách du lịch  . Đầu tiên tôi cũng không có ý lắng nghe . Nhưng vế  sau vẻ  tâm trạng của họ làm tôi chú ý  .

 Nay xin mạn phép kể ra đây để các bạn đọc cho vui !

Họ là 2 người bạn thời đại học , quê tận bên phi châu, gần 30 năm sau  tình cờ gặp lại .
Xin lỗi các bạn ở đây tôi xin gọi họ là anh A và anh B vì gọi tên thật ra thật bất tiện , mà thực ra tôi cũng không dám hỏi tên họ .  Mong các bạn thứ lỗi cho .

Anh  A  đã kể cho anh B nghe về chuyện những bộ óc uyên thâm trong việc phát triển tăng tốc  thần kỳ về trí tuệ ở làng anh .

A từ tốn kể  :

Anh cũng biết  !  Cái bộ máy ở quê tôi đa số là học hành chẵng ra gì , họ chỉ giỏi đánh nhau và đấu đá . Nhưng để các làng khác không thể nói chúng nó là đồ vô học . Anh có biết họ làm cách nào mà trong một thời gian cực ngắn , bộ máy đó có học hàm học vị cao nhất nước không ?

Đầu tiên là  họ cố tìm mọi cách đẩy cái trường trung cấp ở quê tôi  lên cao đẵng và năm sau biến thành trường đại học , hoành tráng chưa ! Mà đã là trường đại học thì cố chạy cho được đào tạo sau đại học không tốn kém là bao !

Bước thứ 2 là tất cả những quan chức của làng , miển là biết đọc biết viết là nộp đơn  học hàm thụ tại chức , từ cấp 1 lên cấp 2 rồi tiếp tục lên cấp 3 , đại học và cao học , chỉ trong mấy tháng  . Mà nào họ có học hành gì đâu , chỉ làm thủ tục , nộp học phí đủ kỳ là được cấp bằng , thế là các học giả được cấp bằng thật hẳn hỏi . Nhất cử lưỡng tiện . Trường thì phát triển nhờ thu nhiều học phí, làng thì có nhiều trí thức, dù là trí thức dỏm .

 Thế là chỉ sau mấy năm làng tôi có hàng trăm tiến sĩ , nghe ghê chưa ! Mà khi đã có học vị , tự khắc họ tới tấp phong cho nhau , ấn vào tay nhau  đủ thứ  học hàm , giáo sư , phó giáo sư , …. .  Ra ngỏ là gặp toàn giáo sư tiến sĩ  , thấy mà chóng cả mặt !

Thế mà chưa vừa lòng vừa rồi có ông phụ trách giáo dục còn đề nghị phải phát triển hơn nữa về tăng trưỡng tri thức , anh thấy có đáng mừng không !

Phương án là chuyển đổi bắng cấp , tất cả các học sinh đã qua cấp 2 thành tú tài , còn học sinh cấp 3 được cấp bằng cử nhân , còn những ai đã qua trường đại học được cấp học vị tiến sĩ . Anh có kinh không , chỉ sau 1 đêm quê tôi có hàng ngàn tiến sĩ , còn kỹ sư bác sĩ  thì nhan nhản đếm không xuể . Điển hình như tôi hồi học với anh , anh cũng biết rớt lên rớt xuống , nhờ cái lý lịch mà có cái bằng đại học nay tự dưng thành  ông tiến sĩ nghe có oách không !

B cười hỏi  A   :  Thế anh chưa được cho học hàm giáo sư à ?

A  ta cười ngượng ngập !

Thật không dám khoe với anh , vừa rồi họ buộc tôi phải nhận học hàm giáo sư , họ bảo nếu không nhận thì , buộc thôi chức viên trưỡng viện kinh tế , mà mất chân viện trưỡng thì thật là tai họa cho gia đình tôi , vì tôi đã chi  rất nhiều để mua được cái chức đó , nay thu hồi chưa được bao nhiêu , thế là đành phải nhận , nghỉ ngượng lắm anh à . Hồi học với anh  tôi chi đáng học trò của anh chứ mấy  !

A nói xong  , im lặng  chỉ  nhìn trời tư lự .

B  rót cho anh ly nước , rồi nhỏ nhẹ nói : Anh nói sao chứ bộ máy làng anh rất giỏi điều hành , chẵng bao lâu mà làng anh đã thoát nghèo , thật đáng khâm phục !

A  nhìn  B  buồn bã nói :

 Đã có nhà thơ làng tôi viết " Đã nghe đời đang nhú những mầm xanh " Tôi nói với ông ta : Đã trồng gần nữa thế kỷ mà cây bây giờ mới nhú những mầm xanh , chưa cho quả ngọt , chắc cây đó đã bị thoái hòa mất rồi .

Anh  nhầm rồi !  tất cả đều là của đi vay đi mượn cả đấy, Con cháu sau này sẽ còng lưng trả nợ . Tiền của đi vay về họ không dám chia nhau mà bày ra công trình này dự án nọ . Nhưng thực chất là chỗ chia chác , chứ vào công trình may lắm chỉ khoảng 40-50% . Vì vậy các công trình làm chưa được bao lâu đã hư hỏng xuống cấp trầm trọng . Trong làng thì nạn lừa lọc  , trộm cắp , cướp giật ,  trấn lột lộng hành . Đất ruộng thì bị các làng bên lấn  gần hết . Dân làng tôi đi cày trên mảnh đất nhà mình mà còn bị dân làng bên đánh đập hành hung vì chúng cho là đất của chúng .
 B phẩn nộ nói : Thế chính quyền của làng anh đâu không đánh lại ?   Hay vì chúng lớn quá !

A buồn bả nói : Thời bây giờ làng lớn đâu dể ăn hiếp làng nhỏ . Bởi còn công pháp cộng đồng làng , còn có liên hợp làng , đâu dể để cho làng lớn ngông cuồng .

B : Vậy tại sao , mà họ không dám ? 

A vẫn buồn bã : Bởi đó là  chỗ dựa cuối cùng của quan lại làng tôi khi có biến . Nên làm sao họ dám  làm mất lòng !


             Có tội nghiệp dân làng tôi không !!!!!!!!